Katherine tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm giữa một cánh đồng đầy hoa hồng trắng!

Mọi thứ xung quanh thật yên bình. Katherine cố đưa mắt nhìn quanh, nhưng cô chẳng thấy gì khác ngoài những bông hoa trắng muốt. Cô không chắc mình có đang nằm trên thiên đường không nữa…

Chợt cô thấy có một người đàn ông lớn tuổi bước đến, Ông ta có mái tóc dài và bộ râu rất đẹp. Katherine đưa mắt nhìn ông.

Hình như trên tay Ông già còn đang xách một cái giỏ hoa màu trắng, nho nhỏ xinh xinh!

Katherine nghĩ thầm.

Mặc vẻ tò mò của cô, Ông già không nói một lời, trong ánh mắt Ông già toát lên vẻ gì đó thật hiền từ và bao dung. (Lạ một điều, Ông già ăn mặc giống như con người hiện đại, “Đây không thể nào là một ông Bụt được – Katherine tự dặn lòng mình như vậy khi thấy vẻ bề ngoài bình thường của ông.)

  • Trong đó là gì thế ạ? – Katherine đánh liều hỏi Ông
  • Con hãy thử tự mình nhìn xem!

Cô gượng dậy, đưa mắt nhìn vào cái giỏ.

Một chú Rồng con!

Ồ không…

Một em bé! Chính xác là một em bé rất dễ thương, đang “đáp lại” Katherine bằng một nụ cười nhoẻn miệng, nằm ngoan ngoãn trong chiếc giỏ đầy hoa trắng kia. Cô có cảm giác đây là Kiếp sống đầu tiên của nó. Yên bình, và trong trẻo!

Bé Rồng của Hùm đó mọi người...

Rồng đấy…

Ông già chỉ nói vỏn vẹn bao nhiêu đó rồi bước đi.

Katherine chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra với mình. Nhưng trong tâm trí cô, quá khứ bất giác ùa về.

“Ba năm vừa qua hẳn là cuộc sống đã rất khó khăn với mình.” – cô nghĩ.

Cô đã tự mình trải qua hàng trăm ngàn biến cố khác nhau. Bật khóc lên thành tiếng mỗi khi về nhà, gục ngã, ngẩng dậy, rồi lại gục ngã… khi mà hình như mọi thứ cứ thế đè nặng lên vai cô cùng một lúc. Hạnh Phúc chỉ đến với cô vào tầm khoảng một vài tháng trước đây thôi. Cô như đã trải qua ba Kiếp sống khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn.

Và giờ đứa bé xuất hiện. Cô thấy mình như được kết nối gần hơn với thế giới một phần nào đó. Cô có cảm giác, rồi đây cô sẽ được đảm đương một trách nhiệm mới, có một niềm vui bình dị trong cuộc sống này. Cô sẽ không còn chỉ mong muốn hạnh phúc đến với bản thân mình nữa, mà cô còn mong – Đứa bé kia, từ khi được thai nghén, tới lúc chào đời, lớn khôn, già yếu, và tạm biệt cuộc sống này – cũng sẽ có một cuộc đời hạnh phúc, giản đơn, giống cô ngay lúc này đây.

Cô thức dậy và hiểu rằng mọi thứ chỉ là mơ. Duy chỉ có một điều là thật:

Trong cơ thể cô giờ đây, có một “sự sống” mới đang dần lớn khôn, cả về hình hài và trí óc!

Cô cảm giác được sự thay đổi đó trong bản thân một cách thật rõ ràng.

Chồng cô lại thức dậy làm bữa sáng, rồi chở cô và bạn Rồng con tới chỗ làm như mọi ngày.

Dẫu sao thì cánh đồng hoa kia cũng đã rất đẹp, mọi thứ đã rất yên bình, và Ông già hẳn phải thương cô biết mấy, khi tặng cô và người bạn đời của mình một món quà xinh xắn và thiêng liêng như vậy. Tất cả những gì cô mong đợi ngày hôm nay, chỉ là đứa bé được sống trong chan hoà niềm hạnh phúc, bao la tình yêu thương, mà cô và chồng mình dành cho nó.

Và chỉ cần có thế, cô đã cảm thấy: Mình. Được. Yêu. Thương ❤️!


Hình ảnh bé Rồng chơi đuổi bắt với ba của hắn. Hình như cả hai đang rất “vui vẻ” =]].

Còn mẹ hắn và hắn đây:


“À hỡi
Ru
Em ngủ
Mùa xuân
đầu tiên,
rất hiền từ”.

Em rồng nhỏ trong giỏ hoa hồng.

Categorized in:

Tagged in:

,