Mấy dòng suy ngẫm (lung tung) về “sự đời”. Ngẫm xong để đấy. Hì.


13.11.2023

Một ngày nọ, tôi muốn viết lại những mẩu truyện ngày trước từng tự tay xoá – nhưng chẳng còn nhớ mình đã viết những gì, chỉ còn đọng lại cốt truyện chính. Lúc đó tôi mới thực sự hiểu vì sao người ta nói rằng đến một ngày ta sẽ không còn đau nữa, chỉ còn nhớ rằng ta đã từng đau đến thế nào; cũng hiểu rằng đối với những người làm nghệ thuật hoặc sáng tác, đôi khi nỗi đau cũng chính là một “món quà” để họ cho ra đời những tác phẩm.
Một ngày nọ, tôi nhận ra mình chẳng còn để tâm tới những chuyện từng khiến bản thân có cảm xúc không tốt, hay những người từng khiến mình buồn hơi nhiều. Lúc đó tôi mới thực sự hiểu vì sao người ta nói rằng việc tha thứ cho ai đó không hẳn vì họ xứng đáng được tha thứ, mà vì bản thân ta xứng đáng được bình yên.


21.11.2023

Mong sao những cô cậu bé tôi từng trò chuyện và những cô cậu bé khác đang tìm một chân trời mới – sẽ đến được một nơi thật phù hợp, và làm một công việc khiến các em thêm tự tin và động lực mỗi ngày.
Mong các em nếu đã yêu nghề thì sẽ mãi yêu pipette như chị đã từng yêu.


24.11.2023

Hmm.


27.11.2023

Do em khó hay cuộc đời khó?…


30.11.2023

Ngày bé, tôi được anh trai nhà bác cả dạy chơi cờ vua. Tôi chơi không giỏi, anh tôi thì biết nhiều mánh khoé. Nhưng anh nhường tôi tới nỗi sẵn sàng thua vì chính những mánh khoé anh dạy tôi.
Sau này tôi chơi cờ vua ở trường học, và hết đi học rồi cũng thi thoảng chơi vì sở thích. Đôi khi còn buộc phải tham gia những ván cờ bản thân không hề muốn chơi.
Lúc đó tôi mới hiểu, anh trai tôi là người duy nhất nhường tôi.
Và người duy nhất tôi nên đấu thắng, cũng chỉ là anh trai tôi thôi. 

Categorized in: